Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

HỌC CÁCH ĐỂ THA THỨ

Chúng ta thường quên rằng kể cả người yêu chúng ta nhất cũng có thể làm ta tổn thương và đôi khi phản bội ta...


Biết tha thứ cho những người làm ta đau đớn sẽ mang lại một cảm giác yên bình mà ta không thể có được khi ôm riết lấy mối hận thù. Ngoài ra, tha thứ còn làm ta khoẻ mạnh hơn cả về thể chất lẫn tinh thần.


Một nghiên cứu tại Đại học Hope ở Michigan, Mỹ, đã cho thấy con người bị căng thẳng về tim mạch đáng kể khi họ hình dung kế hoạch trả thù những người làm đau mình. Nhưng sức ép sẽ giảm đi rất nhiều khi họ mường tượng đến cảnh tha thứ cho những người phạm lỗi. Các nhà khoa học tại Đại học Stanford cũng tìm thấy những ai biết thứ tha có các cơn giận dữ và triệu chứng stress ít hơn rất nhiều so với những người giữ mãi mối hận. Để vết thương mau lành, hãy làm theo những lời khuyên sau.

Đừng chờ đợi câu xin lỗi.

Chúng ta thường câu nệ rằng: "Tôi sẽ không tha thứ chừng nào hắn chưa nói lời xin lỗi". Nhưng làm như vậy chỉ khiến chúng ta phải ôm nỗi hận trong nhiều năm mà rốt cục chỉ mình mình khổ. Như thế cũng tức là chúng ta để cho sự bình yên của mình nằm trong tay kẻ khác. Vì vậy, hãy giải quyết cơn giận và nỗi đau của mình ngay từ bây giờ.

Thông cảm với người phạm lỗi.

Người ta có thể đã hành động vì sự vô tâm, nỗi lo sợ hoặc niềm đau của chính họ. Có một câu nói rằng: Đằng sau mỗi anh chàng đểu cáng đều có một câu chuyện buồn. Hãy tự đặt mình vào vị trí của người lầm lỗi, hoặc viết một bức thư cho chính mình dưới quan điểm của người ta.

Nhà tâm lý Robert Karen phát biểu: "Chúng ta thường quên rằng kể cả người yêu chúng ta nhất cũng có thể làm ta tổn thương và đôi khi phản bội ta. Nó không phải lúc nào cũng là dấu hiệu kết thúc mối quan hệ".

Nghĩ về sự nhẹ nhõm khi mình được người thân yêu tha thứ.

Thường sẽ đau đớn hơn rất nhiều khi chính mình phải suy ngẫm về tội lỗi của mình. Nhưng cần phải làm thế để tìm lại sự cân bằng.

Thực hiện một hành vi tượng trưng.

Nếu bạn không thể hiện sự tha thứ một cách công khai thì bạn sẽ chưa tin rằng mình đã hoàn toàn tha thứ. Chẳng hạn, giơ cao một cục gạch và thả xuống khi bạn sẵn sàng tha thứ. Hoặc thắp một ngọn nến và hình dung nỗi giận cũng tan theo dòng sáp.

Nhớ rằng tha thứ chưa phải là lãng quên.

Những cảm giác đau đớn sẽ vẫn tồn tại cho dù bạn đã bỏ qua chuyện cũ. Có những lúc bạn sẽ cần phải làm mới lại sự tha thứ của mình. Nhưng vượt qua sự hận thù sẽ làm bạn thảnh thơi bước tiếp. Nghiên cứu cũng cho thấy những ai tha thứ sẽ cảm thấy nỗi đau không còn nặng nề như trước.

Cuối cùng, đưa bản thân vào danh sách tha thứ.
.

Tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho chính mình.
.
(Nguồn: On the net)

THƯ MỜI DỰ ĐẠI LỄ VU LAN CHÙA PHẬT HUỆ - Đức Quốc

THƯ MỜI DỰ ĐẠI LỄ VU LAN 
VÀ ĐÊM VĂN NGHỆ CHÙA PHẬT HUỆ VÀO NGÀY 08-09-2102 

ĐỊA ĐIỂM: TRÊN KHU ĐẤT MỚI CHÙA PHẬT HUỆ 
BORSIGALLEE 24A 
60388 - FRANKFURT Am MAIN 
NẰM GIỮA PARKHAUS P&R VÀ TIERHANDLUNG ZOO&CO
  


ĐỜI CÒN DỄ THƯƠNG

Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô...
Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe. Chiếc xe Pontiac cũ kỹ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói.
Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta.
Anh nói: 'Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.'
Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó.
Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.
Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh. Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ, vì Chúa, Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.
Anh nói với bà cụ nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: 'Và hãy nghĩ đến tôi'.
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.
Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ.. Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà.
Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.
Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy. Và bà cụ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao một người có ít đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng cho một người lạ mặt rất nhiều...
Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ. Nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất. Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng.
http://files.myopera.com/kingqueenbs/blog/nhan-qua.jpg
Ảnh nguồn: On the net
Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: 'Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.'
Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô la nữa.
Thật ra, còn có những bàn ăn cần lau dọn, những hũ đường cần đổ đầy, và những khách hàng để phục vụ. Và chị hầu bàn đã hoàn tất những việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.
Tối hôm đó,dù khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy?  Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn.
Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh, 'Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Bryan, ạ.' (Chị đâu có biết anh Bryan đã thay bánh xe cho bà già tội nghiệp trước đó).
Có một cổ ngữ 'NHÂN NÀO QUẢ NẤY'. Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này, và tôi mong bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Đừng xóa nó, đừng gửi nó trở lại. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đó.
(Nguồn:VP.PHTQ.CANADA)

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Lòng Tham Là Biểu Hiện Của Sự Nghèo Khổ

Theo các anh bao nhiêu đối với các anh mới được gọi là giàu, là đủ? Các anh hãy lên đây viết cho tôi một con số...

Có lẽ lòng tham đã huân tập trong con người chúng ta từ lâu lắm rồi, nó len lỏi trong từng hành động, từng lời nói, từng suy nghĩ mà chúng ta vô tình hay cố ý không nhận diện ra. Và đa số chúng ta đã thản nhiên thừa nhận lòng tham như một phần tất yếu trong cuộc sống, và mọi người cũng hay nói: Sống mà không có tham vọng, ước mơ hay ham muốn gì thì vô chùa tu cho rồi (hay chết đi cho rồi).
Vậy Tu là gì ? Ở nhà Tu được không? Sống mà không có tham vọng, ước muốn thì sao?
Chúng ta thử hỏi xem một người có nhiều của cải vật chất có thể sống suốt đời mà không cần phải lo cơm áo gạo tiền nhưng sao họ vẫn phải tất bật hết dự án làm ăn này cho đến dự án khác? Có phải lòng tham con người không đáy chăng? Không nói đâu xa xôi, trong sinh hoạt thường ngày chúng ta tưởng như rất bình thường, không có gì phải tính toán suy nghĩ nhiều, nhưng thực tế thì lòng tham luôn len lỏi trong bất cứ hành động suy nghĩ của chúng ta mà chúng ta không hề hay biết. Ví thử khi ta đi mua sắm đồ, liệu ta có muốn mua đồ tốt mà giá rẻ không? Đi xe bus ta có cố gắng chọn ngồi vị trí tốt không? Nói chuyện với bạn bè ta có muốn người ta khen mình không? Tới chùa nghe thuyết pháp ta có giành ngồi trước để thấy mặt Thầy, nghe cho rõ không…



Chúng ta thấy đấy trong bất cứ trường hợp nào chúng ta cũng muốn những thứ tốt nhất. Thoạt đầu mình thấy đâu có gì sai trái, nếu không nói đó là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu chúng ta có học đạo, có tu tập, quán chiếu thì sẽ thấy được ngay: Ttrong tất cả các hành động của chúng ta đều nhằm hướng tới những điều tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn? Nhưng sự thật hạnh phúc nằm ở ngay đây, ngay lúc này, ngay ở giây phút hiện tại mà chúng ta không nhận chân ra thôi.
Tùy duyên mà hành sự sao cho hợp lý. Mua hàng mà thấy người bán hàng được cởi mở, lịch thiệp, vui vẻ và chân thành, mình cũng thấy hạnh phúc đâu phải mua được hàng tốt, giá rẻ mà hạnh phúc đâu. Lên xe bus, thấy người già, phụ nữ mang thai hay trẻ nhỏ, ta đứng dậy, nhường chỗ cho họ không mảy may cân nhắc thiệt-hơn, lòng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm; Nói chuyện cốt để bạn hiểu vấn đề là cũng hạnh phúc rồi, đâu phải đợi bạn khen hay mới hạnh phúc…
Vì vậy mình muốn nói rằng: Chúng ta sống không có lòng tham thì chúng ta sống hoàn toàn có hạnh phúc. Chúng ta thử hỏi tại sao chúng ta sống mà có nhiều ước muốn như vậy? Phải chăng chúng ta nghèo khó, thiếu thốn lắm sao? Ở quê tôi, hồi xưa, trong xóm nguyên một lũ con nít chơi với nhau rất thân, đa số là con nhà nghèo. Trong đó có một thằng nhà nó rất khá giả. Thế rồi nhà nó chuyển lên thị xã ở. Và buôn bán xe máy... Hồi xưa chơi chung, thằng nào cũng ước được như thằng bạn giàu có đó, vì nhà nó chẳng thiếu thứ gì, lúc nào cũng có tiền xài.
Sau một thời gian, mỗi đứa mỗi nơi, có thằng đi học, có thằng đi làm xa. Còn thằng bạn con nhà khá giả nọ sau khi học hết lớp 12 nó nghỉ ở nhà và được xin vô một công ty mà gia đình nó hùn vốn với nhà nước. Nó làm thủ quỹ. Mới đây mình mới nghe tin nó ăn trộm tiền của công ty, bị đi tù mấy năm. Chợt giật mình suy nghĩ: Giàu như nó mà còn cảm thấy thiếu hay sao?
Vậy thế nào là giàu, là đủ đối với mỗi chúng ta? Mình có một ông bạn vừa đi dự một buổi Hội thảo về Quản lý tài chính. Sau khi về rất phấn khích và hăm hở kể lại. Đặc biệt là cuối buổi, vị thuyết gia mới hỏi các thành viên tham dự một câu: "Theo các anh bao nhiêu đối với các anh mới được gọi là giàu, là đủ? Các anh hãy lên đây viết cho tôi một con số". Trong khán phòng không có ai viết được con số mình mong muốn. Các bạn thử viết một con số mình cho là giàu thử xem? Khi lòng tham trỗi dậy thì những con số đều trở nên vô hạn định. Vì thế mà con người ta mãi tất bật chạy hết chỗ này đến chỗ khác để kiếm tìm một những cái vô hạn định đó mà không nhận thấy rằng hạnh phúc đang ở ngay đây.
Trò chuyện một hồi, anh bạn tôi cũng hỏi tôi một câu: Theo ông thế nào là giàu? Ông cho tôi một con số đi! Mình nói: Mình học Phật và quan điểm của mình là: Khi mình còn có khả năng cho đi, lúc đó mình đã giàu rồi! Mình có 10.000đ nhưng mình cảm thấy dư và cho người ta bớt 5.000đ là mình giàu rồi, đâu cần phải nhiều tiền mới ngọi là giàu. Nhiều người họ có rất nhiều tiền nhưng lúc nào họ cũng thấy thiếu và không thể cho đi được mà phải khổ công tìm kiếm thêm, thật tội nghiệp.
Lòng tham nó sai khiến chúng ta phải lao tâm, lao lực, tranh đua để đạt được tiền tài, danh vọng… và chúng ta như tên nô lệ nghèo kiết xác, dưới sự thống trị của lòng tham, mà không biết rằng chúng ta chẳng mang theo được gì khi nhắm mắt, xuôi tay...
Và giữa cuộc đời đầy mộng ảo, sự sanh diệt xảy ra liên tục như vậy, mọi sự tham đắm, dục lạc thì có gì là của riêng mình đây?
07.2012 Kava Nguyễn